Dân chơi xế độc Sài Gòn - bài 2: Ông đại tá ‘Sít đờ ca’
Dân chơi xế độc Sài Gòn - Bài 1: Một đời nghiện khói Vespa
Điểm mặt các môtô “khủng” chỉ giới siêu giàu mới dám mơ (P2)
“Tôi không thể nhớ nổi đã bao nhiêu lần chiếc xe bị hỏng dọc đường, thậm chí ngay lúc tan tầm, đường phố đông nghẹt còn chiếc xe của tôi chắn luôn cả dòng xe cộ ùn ứ phía sau. Cũng may là phụ nữ nên mọi người đều có cái nhìn thông cảm thay vì khó chịu. Mỗi người một tay xúm vào giúp đẩy chiếc xe vô lề đường chờ thợ tới sửa” - chị Nhẫn nhớ lại khoảng thời gian dài quá vất vả với chiếc xe của mình.
Bọ... hành
Phàm đã chơi xe cổ thì ai cũng đều phải nếm mùi đau khổ khi xe “ăn vạ” dọc đường. Riêng với phái nữ có lẽ kịch bản đau thương này kể cả ngày không hết. Đó cũng chính là lý do dân chơi xế cổ rất hiếm hoi bóng dáng chị em. Nhưng người nào đã lỡ nghiện rồi thì bản lĩnh không phải dạng vừa! Chị Nhẫn kể: “Có những lúc xe bị hết bình điện, tôi nhờ người đi đường đẩy giúp. Có khi nhờ mấy bác xe ôm, họ lấy tiền, 20.000 đồng thôi nhưng bắt tôi phải đưa trước mới đẩy. Tôi nói bác ơi cứ đẩy đi rồi con trả tiền mà… thì ông ấy nói: Xe nổ máy cô quên chạy luôn thì sao? Không lẽ tôi phải rượt theo đòi? Mà cô không quên lúc xe nổ máy cô phải dừng lại để tôi chạy tới lấy tiền à? Từ đấy nhờ xe ôm tôi đều đưa tiền trước. Có lúc đi xa xe hỏng khi đường vắng, tôi phải đứng lại chờ có người đi qua nhờ giúp, nặng quá thì đành phải gọi cứu hộ tới kéo về. Lần đầu tiên tôi và ông xã đi xe về quê ở Cần Thơ, chỉ 200 km mà tụi tôi đi mất… 24 giờ vì cứ vừa đi vừa sửa...”.
Năm 1997, vừa ra trường, chị đã tự thưởng cho mình bằng cách “cưới” luôn một em bọ đã yêu từ cái nhìn đầu tiên. Mối tình sét đánh này để lại rất nhiều câu chuyện bi thương. Sau tuần “trăng mật”, người tình bé nhỏ ấy lộ ra tính cách vô cùng đỏng đảnh, thường xuyên dằn dỗi và vô số lần ăn vạ giữa đường, mặc kệ chị với nắng mưa. Duyên nợ với nhau được hai năm thì chị chịu hết xiết, đành đoạn chia tay cho em nó tìm mái ấm mới.
Người tình thứ hai đến và đi cũng đột ngột. Thời gian đi chiếc xe đầu giúp quen biết được một số anh em chơi xe cổ nên khi chị có ý định tìm chiếc bọ thứ hai, mọi người nhiệt tình giới thiệu giúp mua xe. Người bán cũng là dân chơi xe chứ không phải thương lái đã đưa ra những điều kiện không thể lý tưởng hơn: Bảo hành chiếc xe trong hai năm, chỉ cần trả trước một nửa tiền, cho đi thử một tháng nếu ưng mới lấy nốt tiền còn lại. Vậy mà mới rước về chỉ trong 24 giờ đầu tiên chiếc xe trục trặc ba lần, sửa xong lại bị tiếp, những ngày tiếp theo cũng không khá gì hơn, không đợi đủ một tháng, chị đành phải trả xe.
Đến lần thứ ba, thương chị vất vả nên anh em trong giới chơi xe quyết tâm tìm cho chị một chiếc xe cho ra tấm ra miếng. Dòng xe VW đã lâu đời, đến nay cũng đã 70 năm, phụ tùng lúc đó hiếm, chủ yếu là sửa lại dùng tạm nên chiếc xe sau được xem là khá nhất cũng vẫn thỉnh thoảng có sự cố nhưng dẫu sao cũng khá hơn nhiều những người tình quá khứ và gắn bó với chị tới tận bây giờ.
Những lần một mình phiêu du cùng chiếc xe bọ thương yêu. (Ảnh do nhân vật cung cấp)
Chơi xe cổ để... rèn ý chí
Tôi hỏi chị Nhẫn là xe hỏng biết bao nhiêu lần, phải đứng bên đường như vậy ai đi qua cũng nhìn vào, chị có thấy mắc cỡ hay ngại không thì chị hồn nhiên trả lời rằng không bao giờ, xe nào chẳng phải hư hỏng, xe mới còn hư hỏng thì với xe cũ chỉ là chuyện bình thường. Xe cũng nhiều loại, sao chị phải mê xe cổ chi cho cực khổ dữ vậy? Chị cười, xe bọ nhỏ nhỏ xinh xinh, vẻ đẹp không tàn theo thời gian và cực kỳ cá tính, chị muốn sở thích và sở hữu của mình luôn là riêng biệt và luôn khác biệt với người khác khi đi ngoài đường. Còn cực ư? Có cái cực nào bằng khi chị quyết định rời khỏi gia đình, từ quê lên Sài Gòn một thân một mình lập nghiệp chỉ với hai bàn tay trắng và nhất quyết chỉ quay về gặp gia đình và bạn bè khi đã công thành danh toại.
“Tính tôi thích độc lập, thích chinh phục và tôi chấp nhận những khó khăn của xe cổ cũng để thử thách tính kiên trì nhẫn nại, chịu đựng của bản thân mình. Chỉ vì những sự cố nhỏ mà đã nản chí, buông xuôi sao làm được việc. Đường đời nếu bằng phẳng rất chán. Chơi xe cổ thì cực đấy nhưng đàn ông chơi được, sao phụ nữ lại không chơi được? Cái xe càng gắn bó với mình lâu càng quyến luyến thêm” - chị tâm sự.
Đàn ông hay gọi ô tô là vợ hai, còn với chị, xe giống như con, phải hiểu nó và quan tâm chăm sóc từng ly từng tí. Dù không sửa xe nhưng chị vẫn rành về xe, tiếng máy nghe sụt sịt là hiểu bệnh gì, sự cố xảy ra là biết nguyên nhân vì đâu. Chị mua xe đời mới, thuê tài xế chỉ để lái xe đưa con đi học, còn vẫn tự thân lái bọ đi làm hoặc đi chơi. Đến 90% thời gian sử dụng xe hơi là với chiếc bọ thân yêu, chỉ những hôm người thấy mệt hay gặp đối tác quá đặc biệt mới phải gọi tài xế đưa đón. Nhiều bạn bè, người quen phải kêu lên là sao xe xịn thì để ở nhà, tài xế được nghỉ khỏe còn chị cứ phải tự đi cái xe cũ ấy? Thậm chí có người chê cười, nói này nói nọ thì chị cũng chỉ cười cho qua, làm sao giải thích cho hết chừng ấy người hiểu được tình yêu của mình với bọ. Còn các đối tác nước ngoài vẫn luôn thú vị và trầm trồ khi thấy chiếc xe của chị.
Cũng có lúc chị phải lòng những dòng xe cổ khác, như chiếc xe thể thao hai cửa chị rất mê. Cho dù thời tiết ở Việt Nam nắng nóng, khói và bụi nhiều không thích hợp cho xe mui trần nhưng chị vẫn thích được cầm lái nó. Chị cũng đã tìm được chiếc xe quá ưng ý nhưng vào phút chót trước khi đặt tiền mua xe lại thôi, vì chợt nghĩ lại công việc bận bịu, thời gian ít ỏi, nay lại phải chia đôi thời gian dành cho cả hai chiếc xe, sự quan tâm chăm sóc như vậy không được trọn vẹn. Nhờ thế tình yêu chị dành cho bọ chừng ấy năm vẫn được giữ nguyên.
Một người một xe lang thang trên đường đời
Rất mê đi du lịch, từ trẻ từng mơ ước được đặt chân đến nhiều vùng đất trên thế giới nhưng vào đời khắc nghiệt, lại phải lo chăm sóc con cái, gia đình nên chị đành đoạn gác lại chuyện du lịch. Chỉ đến chục năm gần đây, khi con cái đã lớn, chị mới tranh thủ thời gian cho du lịch. Du lịch như một liều thuốc giảm stress vô cùng hiệu quả, mỗi khi căng thẳng, mệt mỏi bởi công việc chị lại vứt bỏ hết mọi thứ sang một bên để đi, để khi về lại tràn đầy năng lượng và phơi phới yêu đời.
Anh em hội xe VW nói riêng và xe cổ nói chung ở thành phố đều quen thuộc với chị khi cùng họ rong ruổi nhưng chị đi với hội nhóm ít, còn phần lớn thời gian là tự đi. Một mình một xe, chị lang thang đi khám phá những nơi mình chưa đặt chân đến. Có lần phải gặp đối tác ở Đà Nẵng làm việc mấy ngày, chị lấy xe chạy ra tận nơi, vừa có xe đi lại, cuối tuần chạy ra Lăng Cô, Huế để du ngoạn, xong việc chạy vào lại, dành mấy ngày để rong ruổi khám phá dọc đường. Chị chạy vào những cung đường nổi tiếng, chị mò ra được một nhà nghỉ kiểu cổ ven biển chỉ toàn Tây biết đến thuê… Cứ như thế, người phụ nữ ấy một mình tự khám phá, tự trải nghiệm và tự tìm lấy niềm vui cho chính mình.
Chị nói ai cũng thích đi chơi có bạn có bè nhưng nếu không tìm được người có đủ thời gian và sở thích như mình, nhất là không tâm đầu ý hợp thì thôi đi một mình vậy. Nhưng đi một mình không có nghĩa là cô đơn, mọi người ai cũng nhiệt tình niềm nở với người phụ nữ lang bạt cùng chiếc xe cổ ấy, các bạn trẻ xúm xít vào xin được chụp ảnh chung với chị và xe… Nếu không có một tri kỷ đi cùng thì những tình bạn dọc đường như vậy cũng đủ ấm áp cho cả chuyến đi.
Trừ khi vì lý do gì đó phải đi trong đêm khuya, còn lại chị chưa bao giờ cảm thấy lo lắng hay sợ sệt khi đi một mình trên những cung đường vắng vẻ. Sự tự tin ấy đã đưa chị phiêu du trên nhiều nẻo đường đất nước. Có tiếc chăng là chị chưa cùng bọ lăn bánh ở rừng núi Tây Bắc vì thời gian không cho phép có được những chuyến đi quá dài mà chị lại không thích gửi xe ra Hà Nội, vì muốn được đi cùng với con bọ của mình từ lúc khởi hành cho đến tận lúc quay về. Sau này khi có nhiều thời gian chuyến đi đó sẽ đến.